Nhóc “câm” chọc hồng trần
Phan_29
Chương 57: “Gật đầu” và “Lắc đầu”
Thu Anh Đào cảm thấy trên mặt có vật gì cọ cọ, nàng đưa tay lên phủi xuống, vật trên mặt thuận thế rơi xuống, cũng không đến một giây, lại bò bò trên mặt nàng, nàng nheo mắt lại nhìn, cư nhiên thấy Mộ Giai Nam đang cầm trong tay một con bọ rùa, tựa hồ ý đồ tiếp tục hướng trên mặt nàng phóng tới…
Nàng một tay gạt bỏ bàn tay đang làm loạn kia qua, đột nhiên nàng ngồi dậy giận trừng mắt nhìn Mộ Giai Nam, suy nghĩ trong nháy mắt dừng lại, nàng ngơ ngác nhìn hắn, ý nghĩ hỗn loạn.
Mộ Giai Nam cười đến thực quỷ dị, tự ngồi xuống giường cùng nàng hai mặt nhìn nhau:
“Nàng muốn nói chuyện gì?” Thu Anh Đào mất tự nhiên, nàng muốn nói… Hắn ngồi lên chân nàng rồi!
Một đôi tay to nắm chặt bàn tay nàng, Thu Anh Đào có một cỗ điện lưu từ đầu ngón tay chạy thẳng vào tim, nàng chỉ là không nghĩ tới, bản thân cũng có lúc mặt đỏ tim đập như vậy, hơn nữa trái tim còn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cái loại cảm giác này vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn…
Mộ Giai Nam tựa hồ thực vừa lòng với biểu tình của nàng, hắn ha ha cười:
“Ta đã đánh thắng, nàng tính sao đây?”
Nàng? … Nàng còn chưa tỉnh ngủ nha.
Thu Anh Đào nhìn chăm chú bộ dáng bất cần đời của hắn, nàng không cách nào làm bản thân bình tĩnh trở lại, nhất là đối mặt với loại thâm tình này, có hơn tám phần là trêu chọc! …
Nàng đoán không ra Mộ Giai Nam rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ hắn muốn lấy chuyện này ra mà đùa sao?
Mộ Giai Nam bỗng nhiên hai tay mở ra, lộ ra hàm răng trắng noãn:
“Đến đây nào!”
“…”Động tác này không phải kêu nàng tỏ thái độ “Yêu thương nhung nhớ” hắn đó chứ? … Người này không thể chủ động ôm nàng một cái sao… Thật là… được rồi.
Nàng chui ra khỏi ổ chăn, ngồi tại chỗ nghiêng người về phía trước thì bị một cỗ đại lực kéo vào trong lòng, nàng không khống chế được tim đã đập thình thịch .
Tay nàng chỉ khiếp đảm ôm chặt lưng Mộ Giai Nam, chỉ ôm nhau thôi mà nàng đã hô hấp hỗn loạn rồi, lúc này cảm giác thực không giống với thường ngày.
Mộ Giai Nam đem cằm để trên vai nàng…
“Nàng nhớ khi chúng ta lần đầu gặp nhau không? Ta bắt nàng quăng lên chạc cây, nàng sợ bị té nên ôm ta rất chặt, chỉ có thể dùng gật đầu và lắc đầu biểu đạt tâm ý.”
“…”Lúc này mà còn nhớ lại hình ảnh nàng bị khi dễ sao?
“Nguyện ý gả cho ta sao?”
… Vấn đề kích thích này nói đến là đến.
Gật đầu.
“Nàng biết sẽ phải đối đầu với nhiều khó khăn không?”
Gật đầu.
“Cha nàng sẽ dùng mọi cách ngăn cản, Tống Hàn Nho sẽ đau lòng.”
… Gật đầu
“Tất cả mọi người không xem trọng tình cảm của chúng ta, thậm chí trách móc nàng, nàng có thể chịu đựng được không?”
Thu Anh Đào nắm thật chặt ngón tay, đáp án vẫn như cũ: gật đầu.
Có người nói, yêu là mù quáng, nhưng trong cuộc đời có thể gặp được mấy người làm ngươi mù quáng chứ.
… Mộ Giai Nam nhẹ mím môi, khóe miệng đầy ý cười hạnh phúc, hắn buông Thu Anh Đào ra, buộc nàng nhìn thẳng mình:
“Từ giờ khắc này trở đi, ta sẽ không cho nàng cơ hội hối hận nữa, nàng hiểu rõ rồi chứ?”
Thu Anh Đào hai gò má nhiễm hồng, hàm súc mím môi gật đầu… Chân tướng đã rõ, không phải là mộng, nguyên lai hắn cũng quan tâm nàng, đồng thời chứng minh nàng không phải là tương tư đơn phương, loại cảm giác này giống như giấc mộng trở thành sự thật, không thể dùng ngôn từ nào để diễn đạt.
Mộ Giai Nam nhìn chăm chú nàng thật lâu… Cúi người hôn lên môi của nàng, không hề do dự có gì không ổn, không lo lắng ánh mắt thế tục, hắn chỉ muốn hôn nàng, sẽ đi hôn nàng, đơn giản không có ý nghĩ gì.
Tự nhận “Thân kinh bách chiến” Thu Anh đào, giờ phút này ngượng ngùng như tiểu cô nương mới nếm thử tình yêu, nàng nhắm hai mắt, đón nhận nụ hôn, lưỡi và lưỡi gắn bó cùng nhau, tâm tràn đầy ngọt ngào.
Hắn thuận thế đem nàng ngã lên gối, lòng bàn tay dán tại vòng eo của nàng. Thu Anh Đào ôm cổ Mộ Giai Nam, hài hòa thân mật như một đôi tình lữ… Hôn càng sâu, tình càng mê, thân thể hắn trong lúc hôn mà biến hóa, lòng bàn tay không khỏi xâm nhập vào vạt áo nàng…
Trong lúc khẽ hôn dần dần trở thành kích tình, Thu Anh Đào bỗng nhiên mở mắt đẩy Mộ Giai Nam ra, đợi chút! … Mộ Giai Nam còn chưa nói yêu nàng, làm sao có thể chứ?
Mộ Giai Nam hơi thở hổn hển, đậm sắc tình dục, con ngươi đen thâm thúy, hắn thong thả nháy mắt mấy cái, lại thấy không hiểu cảm xúc trong mắt của Thu Anh Đào, hắn lại đem nàng đặt dưới thân, đúng lý hợp tình nói:
“Thích sẽ chiếm lấy, nàng còn muốn trốn?”
“…” Nàng không muốn trốn, thích? … Còn thiếu một chút nữa, nói tiếp đi Mộ Giai Nam.
Hắn hôn dừng trên vành tai của nàng, đưa tới thân thể nàng từng trận tê dại, Thu Anh Đào gian nan hít thở, loại dụ hoặc này nàng kiên trì không được bao lâu, thực bất hạnh, nàng chính là sắc nữ, lại cọ xát như vậy, nàng chuẩn bị phản công đây.
Đôi mắt mê ly của Mộ Giai Nam rơi vào trong mắt nàng, yêu chính là muốn có được, khẩn cấp muốn có. Nhưng trong mắt hắn hiện lên một phần bất an là có ý gì, hắn còn lo lắng chuyện gì?
Mộ Giai Nam còn tồn tại một tia lý trí liền ngồi dậy, tuy rằng Nữu Nữu ngoan ngoãn phục tùng, nhưng có một số việc vẫn là chờ sau khi thành thân làm cũng không muộn, hắn thực chán ghét bản thân, khi đã biết một chút, liền muốn biết nhiều hơn.
Thu Anh Đào mê mang ngồi dậy, nguyên lai đối mặt với người mình yêu, không cần lời tán tỉnh cũng sẽ kìm lòng không đậu mà phấn khởi, cảm xúc của nàng đều hoàn toàn khởi động, người này cư nhiên ở thời khắc mấu chốt lại dừng lại?
Mộ Giai Nam vỗ vỗ mặt nàng sau đó nhảy xuống giường, ra vẻ ân cần hỏi han thân thiết nói:
“Ai nha… mặt của nàng sao nóng quá nha, chẳng lẽ bệnh rồi?”
Thu Anh Đào một phen gặt bỏ bàn tay trên trán mình, phi, muốn đánh lừa nàng sao?Ngươi chờ đó Mộ Giai Nam, đợi lúc chúng ta trên giường gặp lại rồi sẽ biết, nữ tử báo thù mười năm không muộn, đến lúc đó cầu nàng cũng vô dụng! Hừ.
Nàng hầm hừ đẩy Mộ Giai Nam ra, hướng ngoài phòng đi đến, ăn cơm, bảo tồn thể lực, còn nhiều thời gian!
Mộ Giai Nam cười tủm tỉm theo sau nàng, khửu tay choàng lên bả vai nàng:
“Nữu Nữu, Nữu Nữu, vì sao không để ý tới người ta nha…”
“Mộ trại chủ tỉnh rồi, nhìn qua tinh thần không tệ.”
Ngưng Sa Tử vừa vặn đi vào trong viện định đến thăm Mộ Giai Nam, thấy hắn bình yên vô sự cuối cùng cũng yên tâm.
Cốc Mộng Vũ cũng ham vui mà đến, hai tay ôm ngực kỳ quái nói:
“Ai da, vừa mở mắt liền quấn quít lấy tiểu nương tử, ta xem ngươi bị thương cũng đâu có nặng!”
Mộ Giai Nam một phen ôm bả vai Thu Anh Đào, không đứng đắn nói:
“Ngươi ghen tị.”
“Ta ghen tị ngươi? Những người theo đuổi ta xếp hàng dài đến chân núi kìa, hừ!”
“Dưới chân núi không phải là thôn lão nhân sao? Ha ha.”
Cốc Mộng Vũ tức giận đến dậm chân:
“Ngươi tiểu tử này thật sự là không có lương tâm, ngày ấy nếu không phải là chúng ta giúp ngươi ngăn cản ngươi có thời gian mà nghỉ ngơi sao? Sớm biết như vậy hôm đó không thèm quản ngươi sống chết.”
Nói đến lúc này, Mộ Giai Nam nhớ lại tình hình kịch chiến lúc đó, hắn hướng Ngưng Sa Tử ôm quyền hành lễ:
“Ngày ấy đa tạ Sa cô nương ra tay tương trợ.”
Hắn lại liếc Cốc Mộng Vũ một cái, qua loa nói:
“Cảm tạ cảm tạ.”
Ngưng Sa Tử luôn luôn chú ý động tác thân mật của Mộ Giai Nam và Ngưu Nữu Nữu, tức khắc thu hồi thần trí gật đầu đáp lễ:
“Nhấc tay chi lao, tiểu nữ tử cũng không giúp đỡ gì nhiều, cũng nhờ Mộ trại chủ nội lực cao thâm mà thôi.”
Thu Anh Đào biết Cốc Mộng Vũ chỉ là thích đùa giỡn, kỳ thật đáy lòng thiện lương, nàng đi lên trước cho Cốc Mộng Vũ một cái ôm, bao hàm cả thiên ngôn vạn ngữ trong đó.
Cốc Mộng Vũ nhất thời cơn tức hoàn toàn tiêu tan, nàng xấu hổ cười lớn một tiếng:
“Vẫn là Ngưu Nữu Nữu hiểu lòng người, so với người nào đó mạnh hơn gấp trăm lần.”
Mộ Giai Nam khẽ cười, vừa định ngồi xuống, liền nghe bên ngoài viện truyền đến một trận âm thanh xôn xao.
Bọn họ từng đoàn người lập tức xuất môn, Mộ Giai Nam kéo một tiểu đạo sĩ, hỏi xảy ra chuyện gì. Theo như tiểu đạo sĩ nói, Yến Hồi đại sư sáng sớm một mình lên núi hái thuốc, vô ý té xuống vách núi, may mắn được một khối đá vụn ngăn trở thân thể, nếu không nhất định rơi tan xương nát thịt, giờ phút này Yến Hồi đại sư sống chết chưa rõ, mấy người Thiên trượng hành giả đang cực lực cứu chữa.
Nghe được việc này Ngưng Sa Tử không khỏi kinh hãi…
“Yến Hồi đại sư tuổi tác đã cao, cũng không biết võ công, sao có thể mạo hiểm lên núi?
Ngưng Sa Tử lo lắng nói, sau đó không yên bất an chạy về phía Yến Hồi động. Thu Anh Đào tâm cũng lo lắng, nàng cấp tốc đuổi theo, lão nhân gia là vì nàng mới lên núi hái thuốc, ông trời phù hộ, trăm ngàn lần không cần xảy ra chuyện gì!
Khi bọn họ chạy tới cửa động, lại bị bát môn đồ chặn lại, lý do là tránh nhiều người ồn ào ảnh hưởng tới việc cứu người.
Thu Anh Đào nắm chặt góc áo tâm thần không yên đi qua đi lại, khi thì kiễng chân hướng trong động dò xét, nàng vì sao không nghĩ tới vách núi đen rất nguy hiểm, vừa nghe có thể chữa bệnh liền cao hứng quên hết tất cả, nàng thật ích kỷ.
Mộ Giai Nam đi lên một tay kéo nàng vào trong lòng:
“Thiên trượng hành giả ở bên trong lâu như vậy, nếu có chuyện gì đã ra báo tang rồi, nàng đừng lo lắng.”
Thu Anh Đào nhịn không được nước mắt rơi xuống, nàng nghe người ta nghị luận mới biết được sơn đạo vài năm trước đã sụp xuống. Nàng ngẩng đầu có thể nhìn đến kia tòa sơn nhai, nham thạch thẳng tắp vách núi hung hiểm vô cùng, đừng nói là một lão nhân gia không có võ công leo lên, mặc dù là người trẻ tuổi cũng không dễ dàng gì, nếu Yến Hồi đại sư bất hạnh chết đi, nàng quả thật là mang tội lớn. Nàng phát hiện chính mình đi đến đâu nơi đó nhất định xảy ra chuyện, chẳng lẽ nàng chính là người mang tướng sát tinh, sao chổi trong trong truyền thuyết sao?
… Bọn họ chờ đợi từ trưa cho đến hoàng hôn, rốt cục cũng thấy Thiên trượng hành giả chậm rãi đi ra, trong thần sắc mang theo mỏi mệt và phiền muộn, Ngưng Sa Tử dẫn đầu đi lên tìm hiểu. Theo Thiên trượng hành giả nói, Yến Hồi đại sư tuy giữ được mạng sống, nhưng đôi chân đã bị gãy, tuổi tác lớn không chịu nổi va đập, phải tĩnh dưỡng một thời, tạm thời không gặp khách.
Lời này vừa nói ra, Thu Anh Đào cuối cùng yên tâm một nửa, chỉ cần giữ được tánh mạng là tốt rồi.
Thiên trượng hành giả kéo Mộ Giai Nam qua một bên tán gẫu, chuyển đạt lại lời của Yến Hồi đại sư, mà chuyện đó là về truyền thuyết “Lam thảo linh chi”, bởi vì Lam thảo linh chi có linh tính, cho nên Yến Hồi đại sư nhận định lần này trụy nhai là “Lam thảo linh chi” muốn cảnh cáo ông.
Mộ Giai Nam chờ nghe xong một đoạn truyền thuyết liền cảm thấy không thể tưởng tượng:
“Ngài nói Lam thảo linh chi có thể trị được ách tật của Nữu Nữu? Mà Yến Hồi đại sư lần này lên núi liền là vì tìm Lam thảo linh chi?”
“Đúng là như thế, Yến Hồi đại sư giờ phút này không thể nói nhiều được, khi mở miệng liền nôn ra máu, cho nên muốn lão phu nói cho ngươi biết chuyện này, ngươi đừng cho rằng Lam thảo linh chi chỉ là truyền thuyết hư vô mờ mịt, tại sao Yến Hoàn Sơn lại có trăm ngàn chim Yến hội tụ? Tại sao Yến Hoàn Sơn địa thế quái dị? Tại sao sơn đạo trong một đêm biến hóa vô cùng? Tại sao triều đình dùng mọi cách cũng không tiến vào núi được? Chuyện này đều có chỗ huyền diệu.”
Mộ Giai Nam trầm tư một lát, kỳ thật cũng không có gì để nghi ngờ, Yến Hoàn Sơn sở dĩ không dễ tới gần, quả thật địa hình quái dị. Chứa nhiều sơn đạo lại không giống nhau… Hắn hướng Thiên trượng hành giả cười tủm tỉm:
“Ngài dùng trí nhớ vẽ cho ta một tấm bản đồ địa hình cho ta, ta đi tìm Lam thảo linh chi trong truyền thuyết kia, xem nó đến tột cùng là vật chết hay là thần tiên.”
Chương 58: Thượng phòng hạ phòng bếp
Mộ Giai Nam quyết định lên núi hái linh chi, nhưng hắn không có ý định nói với Ngưu Nữu Nữu, bởi vì nha đầu kia sẽ nháo loạn lên, không cho hắn lên núi.
Chẳng qua, từ bản đồ địa hình nhìn lại quả thật hung hiểm vô cùng, hơn nữa vị trí chính là phía trên động nơi Yến Hồi đại sư tu hành, theo miêu tả của Thiên trượng hành giả, chỉ cần thẳng hướng theo nham thạch đi lên sẽ tới đỉnh núi Yến Hoàn Sơn, đỉnh núi khuất trong những đám mây, vách nham thạch rét lạnh, ẩm ướt. Nếu muốn lên tới đỉnh núi ít nhất cũng mất mấy ngày, hung hiểm không lường trước được.
Mộ Giai Nam âm thầm chuẩn bị tốt những công cụ leo núi. Thiên trượng hành giả tuy biết việc này gian nan vô cùng, nhưng hắn biết tính cách của Mộ Giai Nam không muốn xin giúp đỡ của người bên ngoài, là loại tính cách không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Thu Anh Đào đối với chuyện chữa bệnh đã không hy vọng gì nữa, nàng càng không muốn thấy người khác vì nàng mà gặp chuyện không may, câm điếc thì có sao, thật sự không có gì, ít nhất nàng vẫn có thể nghe được, có một chút mất mát mà thôi, nàng không để ý.
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, Mộ Giai Nam dự tính thừa dịp Ngưu Nữu Nữu ngủ mà suốt đêm lên núi, bởi vì dưới chân nham thạch chính là nơi hắn và bát môn đồ đối chiến, cho nên chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hắn trên vách nham thạch, nếu động tác của hắn không nhanh, người ở dưới sẽ vì Ngưu Nữu Nữu năn nỉ mà bắt hắn xuống, nhưng nếu hắn leo lên thật cao rồi, người khác chỉ có thể nhìn theo, lại vô kế khả thi, ha ha.
Mục đích của hắn vẫn đơn giản như cũ, vì Nữu Nữu chữa khỏi ách tật, cả đời không tiếc nuối, làm cho nàng trở thành nha đầu vui vẻ, hạnh phúc nhất.. Đương nhiên, hắn cũng có chút tư tâm, hắn muốn nghe cái miệng nhỏ nhắn của nàng nói câu: Mộ Giai Nam, huynh là người duy nhất của ta ở kiếp này.
Mộ Giai Nam một mình suy nghĩ, cũng không phát hiện Thu Anh Đào đang ở phía sau hắn… Thu Anh Đào không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nàng dùng đầu ngón tay chọc chọc bả vai Mộ Giai Nam.
“Ách… Nàng làm gì đi nhẹ nhàng như vậy.”
Mộ Giai Nam một tay kéo nàng ngồi lên đùi mình, phòng ngừa nàng nhìn chung quanh thấy mấy công cụ kia mà hoài nghi. Thu Anh Đào thẹn thùng khẽ mím môi, nàng viết vào lòng bàn tay Mộ Giai Nam, nàng vẽ vào đó hình một trái tim.
Mộ Giai Nam không nhìn ra đó là cái gì:
” Viết một lần nữa đi.”
Thu Anh Đào che miệng cười trộm, nàng thật sự là một nữ nhân tốt nha, đối mặt với người yêu nàng luôn thể hiện cảm xúc, ngọt ngào toàn vẹn, khiến cho nàng thường xuyên mạc danh kỳ diệu vui sướng.
Nàng đem Ngân Liễu Diệp đeo vào cổ Mộ Giai Nam, chỉ có hắn mới có thể thổi ra giai điệu hay nhất, nàng muốn sau này hắn chỉ có thể thổi cho một mình nàng nghe, nàng là nữ nhân độc nhất vô nhị trong lòng hắn.
Mộ Giai Nam không rõ ý, dò hỏi:
“Nàng muốn nghe ta thổi sao?”
Thu Anh Đào gật đầu thật mạnh, ánh mắt cười thành nguyệt nha, tại sao nàng chỉ cần nhìn hắn sẽ không tự giác mà cười a? Giống như háo sắc oa.
Mộ Giai Nam kéo tay nàng hướng ngoài phòng đi đến, hắn đưa nàng đi đến bên vách núi, đối mặt với sơn cốc trống trãi nhẹ nhàng thổi lên Ngân Liễu Diệp… Giai điệu du dương lướt qua từng lá cây, vạn vật như thanh thoát vũ động… Thu Anh Đào dựa vào vai Mộ Giai Nam, không quản thế gian hỗn loạn, nhắm mắt lắng nghe giai điệu động lòng người, lúc này đây, nàng có thể hảo hảo hưởng thụ nhạc khúc tuyệt vời. Nàng thật hy vọng thời gian có thể dừng lại vào giờ khắc này, bao vây lấy nồng đậm tình yêu, chỉ có hắn và nàng tồn tại trong không gian.
Mộ Giai Nam một tay ôm đầu vai vàng, trời về đêm, hoàn cảnh quen thuộc, vô số lần hắn xuyên qua màn đêm hắc ám lo lắng. Cô độc, không mục đích, tìm kiếm tịch mịch, thăm dò chính mình là ai. Mà giờ khắc này, nguyên lai thân thế cũng không quan trọng như trí tưởng tượng của hắn, mà đêm nay, dòng nước ấm quanh quẩn, không hề cảm thấy lạnh.
Hai mươi bốn năm qua, hắn vì đệ đệ, muội muội mà bận rộn, quan tâm lao động không ngừng nghỉ. Hai mươi bốn năm sau, hắn muốn thủ hộ bên cạnh nữ nhân, làm cho nàng hạnh phúc cả đời, thẳng đến khi đầu bạc răng lông.
Mộ Giai Nam cong khóe miệng… Hắn tựa hồ đã nhận ra, cuộc sống con người chỉ có mấy mươi năm, sao phải ép bản thân tới không thở nổi chứ, nắm lấy hạnh phúc trước mắt, mỗi một ngày trôi qua đều có giá trị.
“Khi nàng nghe được âm thanh của Liễu Diệp vang lên, chứng minh ta đang nhớ tới nàng.”
Mộ Giai Nam nắm thật chặt bả vai nàng, nói ra ám chỉ.
Thu Anh Đào vẫn đắm chìm trong ngọt ngào, thần kinh sớm đã bay mất, nàng hai tay ôm chặt thắt lưng Mộ Giai Nam… Lời ngon tiếng ngọt nha, Mộ Giai Nam cư nhiên sẽ nói ra lời này, thật sự làm nàng hưng phấn.
Nàng muốn đáp lại hắn chỉ có thể dùng hành động, chuẩn xác hôn lên mặt Mộ Giai Nam… Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, gả cho hắn, trở thành tân nương của hắn, vô luận phía trước có bao nhiêu khó khăn, vĩnh viễn luôn làm bạn bên người hắn. Tình yêu thực kỳ diệu, cam tâm tình nguyện phấn đấu quên mình, vượt lửa quá sông, căn bản không lo lắng vấn đề khác.
Mộ Giai Nam hung hăng hôn xuống môi nàng:
“Ta vẫn còn chuyện thắc mắc, tại sao lúc trước nàng chủ động hôn ta? Chính là cái lần ở sơn trại đó, thân là nữ nhi có phải nàng quá nhiệt tình hay không?”
“…” Không nhắc lại thì Thu Anh Đào sớm đã quên, lần đầu tiên là vì muốn chiếm tiện nghi của hắn, lần thứ hai là vì nàng trả thù việc hắn bắt nàng làm trâu khuân vác, nàng muốn làm cho tiểu tình nhân hiểu lầm hắn, ai ngờ lại suýt mất mạng.
Mộ Giai Nam nguyên bản chỉ muốn chọc ghẹo nàng, thấy nàng vẻ mặt vặn vẹo không khỏi ha ha cười:
“Lúc đó ta đã nghĩ, nhóc câm này chẳng những khí lực lớn mà gan cũng lớn, không bằng ở lại sơn trại làm nha hoàn đi.”
Thu Anh Đào khóe miệng run rẩy, chỉ biết hắn nghẹn nửa ngày cũng không nói ra một câu tiếng người, lộ nguyên hình rồi.
Mộ Giai Nam thấy nàng cắn môi dưới mắt tức giận trừng hắn, nhất thời trước mắt hắn sáng ngời phấn khởi nói:
“Đúng đúng, chính là biểu tình này, ta nhìn thấy bộ dáng này của nàng thì thật vui vẻ.”
Thu Anh Đào hai tay nắm thành quyền, nếu không phải cánh tay nàng có thương tích, nhất định nàng sẽ đánh Mộ Giai Nam một trận, đợi thương tích của nàng lành lại, hừ, hắn sẽ biết tay nàng.
Mộ Giai Nam quan sát gió hướng đã chuyển nam, lúc này là thời cơ tốt để lên núi. Hắn dắt Thu Anh Đào hướng sân quay về:
“Sắc trời không còn sớm, nàng nên đi ngủ.”
Thu Anh Đào không hiểu cho nên ngẩng đầu, nàng còn chưa buồn ngủ, thời gian còn sớm mà.
Mộ Giai Nam đương nhiên biết nàng không muốn ngủ, nàng vừa mới thức dậy lúc trưa mà:
“Như vậy đi, cùng ta uống rượu, thế nào?”
Thu Anh Đào vừa nghe uống rượu ăn cơm liền hưng trí, đầy sinh lực dẫn đầu đi vào phòng bếp tìm đồ ăn. Phải nói nơi đây chẳng có cái gì ngon để ăn, trừ bỏ rau dại thì chính là quả dại, trách không được những người ở đây đều gầy như cọng rau muống, tuyệt đối là do dinh dưỡng không tốt mà tạo thành .
Mộ Giai Nam nhìn đống rau cải cũng đau đầu, hắn lấm la lấm lét nhìn ngoài cửa sổ, xác định đám người đạo sĩ đều đi ngủ, sau đó nhảy ra cửa sổ:
“Ta đi bắt thỏ hoang, nàng nấu canh trước đi.”
Thu Anh Đào nhếch miệng cười, oa ha ha, rốt cục cũng có thịt ăn, vẫn là Mộ Giai Nam hiểu nàng.
Nàng luôn cho rằng mình là cô gái tốt ở thế kỷ hai mươi mốt, biết làm trứng xào cà chua, canh trứng, còn biết làm… Trứng xào, trứng ốp lếp, đúng rồi, còn có thể làm ca! Dù sao cũng không chết đói.
Thu Anh Đào cho một quả trứng gà vào nồi, nàng nhịn không được nhìn bọt nước sôi trào mà si ngốc ngây ngô cười, nàng từng mơ ước có một ngày như vậy, vì người yêu mà nấu cơm, tuy rằng trù nghệ không tinh, nhưng người yêu nàng sẽ nói một câu: chỉ cần ngươi nấu ta đều thích!
Hắc hắc, thật ngượng ngùng.
Nàng lập tức từ trong ý nghĩ kỳ quái mà trở về sự thật, nhất thời cúi đầu nhìn chầm chầm nồi nước, Mộ Giai Nam sẽ không khen nàng làm được đồ ăn ngon, tên kia cho tới bây giờ đều là không cho nàng mặt mũi.
Chỉ chốc lát sau, Mộ Giai Nam xách theo một con thỏ mập mạp đã được xử lý trở về phòng bếp… Thu Anh Đào khóe miệng giật giật, rõ ràng có cửa không đi, người này không nên cứ nhảy cửa sổ như vậy chứ, tật xấu không sửa được.
Thu Anh Đào đứng một bên nhìn, chỉ thấy Mộ Giai Nam giơ dao chém xuống đem con thỏ lớn chia thành mười mấy khối, sau đó hắn cho hết vào nồi, cho quế, nước tương, chờ gia vị thắm vào thức ăn, Thu Anh Đào thấy động tác hắn sạch sẽ lưu loát không khỏi vỗ tay… Nam nhân này thật sự là khiến người khác không kiềm chế được, nấu cơm mà cũng đẹp trai như vậy.
Mộ Giai Nam thấy nàng mắt mở to, há mồm ngạc nhiên, nước miếng sắp chảy vào nồi, Mộ Giai Nam muốn ngăn ngừa canh sẽ bị nàng làm bẩn nói…
“Canh của nàng kìa…”
“…” Thu Anh Đào hoàn hồn, canh? … A, nàng đã quên mình còn đang nấu canh trứng, chắc không phải không còn giọt nước nào chứ…
Quả nhiên “Không phụ sự mong đợi của mọi người”, nồi canh không thấy chút nước nào mà chỉ thấy trứng… Thu Anh Đào thẹn thùng “Cúi đầu nhận tội”, Mộ Giai Nam trước phòng sau phòng bếp… Không phải có câu, nếu muốn lấy lòng một nữ nhân, thì phải lấy lòng bao tử của nàng trước, nàng đây là cho Mộ Giai Nam cơ hội biểu hiện, khụ khụ, đúng không?
Mộ Giai Nam xoa xoa cằm nhìn vật thể được gọi là “Canh trứng”…
“Chậc chậc, nàng thật là không biết làm cái gì hết a.”
Thu Anh Đào đôi mắt to vụt sáng đáng yêu, à không, nàng biết làm việc khác khó khăn hơn, ví dụ như sinh đứa nhỏ, sinh cục cưng! Hắc.
Mộ Giai Nam vỗ vỗ mặt nàng, hắn không khỏi bất đắc dĩ thở dài:
“Để ta làm cho, nàng trở về phòng đợi ta đi.”
Thu Anh Đào ân cần cười to, còn làm bộ dáng chắc chắn, chứng minh nàng vẫn có chỗ hữu dụng!
Mộ Giai Nam ánh mắt xẹt qua cánh tay bị thương của nàng, hắn không nhanh không chậm nói:
“Ta không tin, nàng lập tức trở về phòng.”
“…” Nàng ngẩng cao đầu đi khỏi phòng bếp, đi hai bước lại quay trở lại, ôm chầm lấy Mộ Giai Nam từ phía sau, sau đó nàng nhanh như chớp vui vẻ rời đi.
Mộ Giai Nam nhìn chăm chú bóng dáng nàng hoạt bát đáng yêu… Trừ bỏ cười, vẫn chỉ là cười.
Hắn có chút kỳ lạ, nha đầu ngốc này, tuy rằng nàng luôn huơ tay múa chân, nhưng tất cả những động tác này thật đáng yêu.
Thu Anh Đào ngồi trước bàn chờ ăn, chờ uống, chờ soái ca… Nàng tin tưởng mình là nữ nhân hạnh phúc nhất, hạnh phúc có thể rất đơn giản, nhìn người yêu vì chính mình bận rộn, không chỉ là một loại hưởng thụ, còn là một loại cảm động phát ra từ đáy lòng.
Nàng thề sẽ vì Mộ Giai Nam mà học nấu ăn, làm một hiền thê lương mẫu, vì hắn sinh một cục cưng đáng yêu, đến khi hai người đều già đi, Mộ Giai Nam sẽ nói một câu, cưới nàng, là quyết định đúng của ta ở kiếp này.
Đợi đồ ăn được dọn lên bàn, hai người cùng nhau ăn, hạnh phúc tràn ngập trong tim, mặc dù chỉ là lẳng lặng nhìn nhau, nhìn đối phương gấp đồ ăn, cũng sẽ không tự giác đáy mắt mỉm cười, đây là hương vị của hạnh phúc.
Khi hai người đang vẽ tương lai sau này, ai cũng không dự đoán được, bữa tối này chính là bữa tối cuối cùng của chúa Jêsu và 12 môn đồ…
Chương 59: Hò hét, phá rống mà ra!
Tin dữ đến sau năm ngày Mộ Giai Nam một mình lên núi…
Chân núi trống trải, Thiên trượng hành giả, Ngưng Sa Tử nhìn lên đỉnh núi mờ ảo, tầm nhìn mơ hồ, tâm tình lo âu bất an.
Mộ Giai Nam có thể đã rơi xuống vực, giai điệu thanh thúy của Liễu Diệp không hề vang lên, bởi vì Liễu Diệp dính đầy vết máu, người phát hiện ra Liễu Diệp chính là Thu Anh Đào.
… Thu Anh Đào khoanh chân mà ngồi, nàng không quan tâm mình đang ngồi lên những hòn đá nhọn, trong tay nàng nắm chặt Ngân Liễu Diệp, máu tươi nhiễm đỏ vòng cổ.
Ngưng Sa Tử thấy nàng thần chí hoảng hốt, ngồi xổm xuống nhẹ giọng an ủi:
“Có lẽ là tay hắn bị thương, Ngưu cô nương đừng lo lắng.”
Tuy rằng nàng cũng lo lắng cho an nguy của Mộ Giai Nam, nhưng nàng vẫn huy vọng, Mộ Giai Nam chỉ là đi nhầm sơn đạo, mới khiến bọn họ không nhìn thấy Mộ Giai Nam. Ngưu Nữu Nữu đã ngồi ở chỗ này năm ngày, nàng trừ bỏ uống chút nước thì không ăn gì, cả người thất hồn lạc phách, tiều tụy không chịu nổi.
… Thu Anh Đào từ từ ngẩng đầu lên, cắn chặt môi khô, nàng không muốn khóc, khóc sẽ chứng minh điều nàng lo sợ là sự thật, cho nên nàng không khóc, nàng tin tưởng Mộ Giai Nam nhất định an toàn trở về, chỉ là sự chờ đợi này thật sự tra tấn người.
Nam nhân xấu xa, chuyện hệ trọng như vậy, mà không nói với nàng một tiếng nào đã rời đi, hắn không nghĩ tới cảm thụ của nàng sao? Tên ích kỷ…
Không thể mở miệng nói chuyện thì sao, tại sao lại khiến nàng sống không bằng chết ở bên vách đá như vậy, nàng muốn Mộ Giai Nam bình an trở về, nàng không muốn Lam cỏ linh chi chết tiệt gì đó!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian